World Cup và lòng kiêu hãnh dân tộc
Trong cả một rừng tên lộng lẫy như Maradona, Dunga, Capello (toàn những HLV lão làng của làng cầu thế giới), có thể cái tên Milovan Rajevac nếu có xuất hiện thì bây giờ cũng chỉ tồn tại ở một miền xa lắc xa lơ trong tâm trí bạn. Xin được nhắc lại vài dòng về ông: Rajevac là người Serbia, nhưng lại đang là đương kim HLV trưởng đội tuyển (ĐT) Ghana. Và mọi chuyện sẽ chẳng có gì để nói nếu như ở VCK World Cup này, ĐT Ghana của Rajevac lại gặp chính ĐT Serbia.
Trong cuộc “gặp gỡ của định mệnh” ấy Rajevac luôn đứng lặng lẽ ở một góc ca bin huấn luyện. Khi đội nhà có bàn thắng, ông cũng không giấu được những xúc cảm của mình khi nhoẻn miệng cười, và nhảy lên hạnh phúc. Nhưng sau cái khoảnh khắc hạnh phúc ùa đến rất nhanh ấy, ông lại co mình vào một trạng thái lặng lẽ hệt như quãng thời gian trước đó. Và sự lặng lẽ tồn tại cho đến những phút cuối cùng, khi Ghana đã chắc chắn có được một chiến thắng đầu tay.
Thời điểm ấy, ống kính truyền hình quay cận cảnh một cầu thủ Ghana chạy về phía ông, và như muốn ôm lấy ông để ăn mừng. Rất tế nhị và khéo léo, Rajevac cầm tay học trò, rồi vỗ nhẹ lên vai, trước khi rảo bước tiến vào đường hầm SVĐ.
Rõ ràng là Ghana đã thắng, một chiến thắng cực kỳ quan trọng – vậy mà Rajevac không tỏ ra quá đỗi vui mừng. Tại sao như thế? Hãy nghe ông trả lời trong buổI họp báo sau trận đấu: “Chúng tôi đã có một khởI đầu rất tốt, và đấy là điều không thể hài lòng hơn. Nhưng sự thật, tôi cũng không quá vui mừng vì Ghana đã chiến thắng độI bóng của đất nước tôi”.
Ông Rajevac, người Serbia, hiện đang là huấn luyện viên của Ghana
Rajevac là người Serbia. Vì nhiệm vụ, ông buộc phải dẫn dắt Ghana chiến thắng Serbia, và lẽ dĩ nhiên, ông cũng mong muốn một chiến thắng. Nhưng khi đội bóng của mình đã thắng, khi cái nhiệm vụ quan trọng và gian khó đã được hoàn thành thì con tim ông – một con tim Serbia lại quay về để đồng cảm với những người… thua cuộc.
Đó thực sự là một chi tiết đẹp. Nó chứng tỏ rất rõ tình yêu tổ quốc của một HLV – công dân. Và với một tình yêu được thể hiện rõ ràng như vậy thì chính các học trò của ông – những tuyển thủ Ghana cũng có thể nhìn vào, noi gương để biết yêu ĐT của mình hơn.
Câu chuyện của Rajevac làm chúng ta chợt nhớ lại những câu chuyện có tính chất tương tự: Ở kỳ World Cup 4 năm về trước, trước trận đấu giữa Mexico với Argentina, HLV trưởng đội Mexico chỉ đứng ở trong đường hầm SVĐ, chứ không tiến ra ngoài. Lí do thật giản dị: ông là ngườI Argentina, và ông đã ở trong đường hầm để hát bài quốc ca Argentina trước khi đứng vào “hàng ngũ Mexico” – hàng ngũ hiện tại của mình.
Nếu đó là một câu chuyện có phần xa xôi, thì có thể viện dẫn ngay một câu chuyện trong hiện tại: HLV trưởng ĐT Anh, ông Fabio Capello đã bị một số tờ báo Anh phê phán về việc không chịu hát quốc ca Anh. Thật đơn giản, Capello trả lời: “Hãy thông cảm cho tôi. Tôi không thoải mái khi làm như vậy“. Phải chăng, trong suốt cuộc đời mình, Capello chỉ có thể hát duy nhất một bản quốc ca – đó là quốc ca Italia – quốc ca của đất nước ông?
Ông Fabio Capello, người Italy, huấn luyện viên của đội tuyển Anh
Viết tới đây chợt nhớ lại một câu chuyện trong cuốn “Những tấm lòng cao cả” nổi tiếng của người Italia. Chuyện kể về một chú bé ăn xin đã ném trả lại những đồng bạc mình vừa xin được chỉ vì chủ nhân của những đồng bạc ấy đã nói xấu đất nước Italia của chú.
Trở lại với những câu chuyện về Capello, về Rajevac, về một kỳ World Cup nóng bỏng đang diễn ra ở trời Phi, từ những câu chuyện đó, có thể thấy rằng bóng đá quả đúng chỉ là một cuộc chơi, nhưng từ một cuộc chơi như vậy, chúng ta bỗng nhiên được bừng sáng lên nhiều bài học, mà bài học lớn nhất chính là bài học về lòng kiêu hãnh, về tình yêu tổ quốc mình!
Theo Phan Đăng, tuanvietnam.net