Du học Canada: Chia sẻ của một bạn du học sinh

Được viết bởi Set Education. Đăng ngày 17/03/2010. Đăng trong Chia sẻ. Lượt xem : 6277

“Lạnh quá, mới cuối hè thôi mà!”, rời Sài Gòn 22 tiếng và giờ tôi đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ. Chuyến bay cuối, sân bay rộng thênh thang thoáng chốc còn lại lác đác vài dòng người vội vã qua lại. Cuối cùng tôi cũng qua được cổng và nhận được giấy chứng chấp nhận học ở Canada. Gánh nặng trong lồng ngực phút chốc tan biến, tôi như người mất hồn sống lại khi thấy gương mặt tươi cười xen lẫn lo lắng của gia đình Dì ở phòng chờ. Cuối cùng tôi đã chính thức vào đất Canada rồi. Một khởi đầu khó khăn báo hiệu một cuộc sống mới đầy thú vị nhưng cũng đầy chông gai đang đón chờ tôi trước mắt. Tôi tự nhủ mình phải độc lập hơn, phải cố gắng hết sức để theo kịp với người bản xứ ở quốc gia lá phong này. Nghĩ thế mà tôi lao băng băng theo những mũi tên chỉ đường ra cổng, mắt đã mờ và đỏ cả lên vì cả đêm trên máy bay hồi hộp và lo lắng không chợp mắt nổi…

tet-Canada-1

Hình minh họa


 

Khi quyết định đi du học, tôi biết đã chọn cho mình một con đường hướng đến tương lai rộng mở nhưng cũng không kém phần gian nan. Tôi được xếp vào lớp cuối, vậy là không phải mất nhiều thời gian và tiền bạc. Tôi tự hứa là phải học cho thật tốt để vào học chuyên ngành càng sớm càng tốt. Biết khả năng tiếng Anh mình còn nhiều yếu kém, đặc biệt là khả năng nghe và nói, tôi tăng cường thực hành tiếng Anh ở mọi nơi, tôi tranh thủ hỏi thăm bác tài xế xe buýt, tôi tìm vào những khu chợ đông đúc thực hành nói chuyện bình dân với những người bán hàng. Tôi đã cố gắng hết sức mình và đã vượt qua được cuộc thi sát hạch, nghĩa là tôi không phải học tiếp Anh văn nữa mà vào học thẳng chuyên ngành nên tiết kiệm được thời gian và tiền học phí. Thời gian này quả thực là rất vui và đáng nhớ, dù nó chỉ kéo dài đúng 2 tháng, nhưng cũng kịp cho tôi làm quen và tìm hiểu về các nền văn hóa khác nhau trên thế giới, tôi làm bạn với các bạn nước khác, bất ngờ vì mọi người đều rất thân thiện và tốt bụng. Tôi nhớ mãi những bữa cơm trưa với người bạn Srilanka, không bữa nào bạn ấy quên gắp cho tôi miếng thịt hay miếng rau từ phần cơm ít ỏi của bạn, tôi cảm nhận một tình cảm thật ấm áp, an ủi và giúp tôi quên đi nỗi buồn du học xa nhà thiếu thốn tình cảm và những bữa cơm gia đình đầm ấm.

Sau cùng, tôi quyết định chọn ngành Dental Hygiene. Đây là 1 ngành học khó nuốt nhưng tôi vẫn cố gắng học, tôi tự nhủ người khác học được thì mình cũng học được. Tôi báo cho gia đình biết mình đã chọn được chuyên ngành và chính thức vào học. Mọi người ở quê nhà ai cũng vui mừng, khuyên bảo và cổ vũ tôi rất nhiều. Học phí cho du học sinh rất mắc, gấp 3 lần mức tiền cho dân bản xứ (Tôi cắn răng xót xa tiền học rồi chỉ biết cắm đầu học ngày học đêm mong lấy điểm tốt xin học bổng. Cuối học kì đầu, tôi lấy A cho tất cả các môn học, nhà trường trao học bổng 500 đô một năm, vậy là giờ tôi yên tâm đỡ được phần tiền sách)

Tôi nhớ hoài cái cảm giác đón xe bus đi học vào lúc sáng sớm mùa đông khi mặt trời chưa ló dạng. Cái lạnh thấu xương cùng với sự tê buốt dưới làn gió lạnh mùa đông thật sự làm tôi sợ. Những lúc như thế này là lúc tôi nhớ Việt Nam nhiều nhất.  Nhiều lúc tôi nghĩ liệu mình quyết định đi du học là đúng? Mình đã làm mọi giá để có được cái cuộc sống này ư? Ý nghĩ bỏ cuộc đã từng xuất hiện nhưng tôi đã tự động viên mình phải cố gắng. Chính con người và môi trường nơi đây tôi rèn tôi thành một con người kiên trì bên bì và cần cù như vậy. Một người bạn chung lớp của tôi – bác Alex 45 tuổi, bác bị thôi việc sau khi bị chấn thương ở cột sống do một vụ tai nạn xe. Hàng ngày sau khi chích thuốc ở bệnh viện ; không hôm nào tôi không thấy bác chống gậy đến lớp. Đến cuối học kì, cả lớp nhao nhao vì mọi người thôi không thấy bác đến lớp nữa, bác ốm nặng và phải vào viện cấp cứu. Bác vẫn không thất vọng và suy sụp, tôi gặp lại bác ở học kì sau khi tôi đã chuyển lên lớp trên, bác phải học lại học kì một nhưng vẫn tươi cười bảo bác sẽ lấy điểm tốt ở học kì này và sẽ có tấm bằng giỏi để xin một công việc mới, bác quyết không để nhà nước nuôi và là gánh nặng của gia đình. Đó chỉ là một điển hình, còn rất nhiều người bạn khác của tôi mà sự bền bỉ và chăm chỉ của họ ảnh hưởng mạnh mẽ đến tư tưởng và sự vững vàng và chuyên cần của tôi.

Tôi nhớ như in lần đầu làm thuyết trình trước lớp. Tôi rất sợ hãi khi phải trình bày thứ gì đó bằng tiếng Anh. Tôi lo lắng nếu các bạn ngồi dưới sẽ không hiểu tôi đang nói gì, tôi sợ hãi họ sẽ cười nhạo tôi, tôi lo lắng phải lấy điểm kém, và lo lắng nhất vẫn là lần đầu đứng nói trước quá nhiều người như vậy. Sau màn chào mọi người và giới thiệu phần mình sẽ thuyết trình, tôi đột nhiên mất tiếng và đứng chết trân trong 5 giây. Lúc này đây tôi nghe một tiếng nói rất ấm áp phát ra từ góc hội trường, bác Junior đang nói với tôi “ Tiếp tục đi và đừng sợ , con gái” rõ ràng bác ấy gọi tôi là con gái ấy đấy tai tôi không hề nghe nhầm đâu, và người đàn bà ngồi kế bác thì đang mỉm cười nhìn tôi bằng ánh mắt rất dịu dàng. Giáo sư của lớp cười và gật đầu tôi ra hiệu tiếp tục đi. Lúc này trong lòng tôi nỗi lo lắng đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự cảm động và ấm áp không tả được, cuối cùng tôi đã hoàn thành buổi thuyết trình đầu tiên của mình. Điểm không cao nhưng tôi không hề buồn , tôi biết mình đã cố gắng hết sức, tôi biết bạn tôi thông cảm với khả năng ngôn ngữ của tôi và nhất là dù thua cuộc lần này, tôi có một kinh nghiệm: quý báu cho việc làm thuyết trình sau này. Tôi hoàn thành bài thuyết trình và bước về chỗ ngồi của mình. Tôi hoàn toàn không còn sợ và buồn nữa, thay vào đó là niềm tự hào không tả xiết về bản thân mình. Dù biết mình còn kém,nhưng tôi biết chắc mình có thể cải thiện và mình hoàn toàn có thể làm rất tốt trong những lần sau. Điều quan trọng ở đây là tôi có bạn bè yêu mến tôi, họ hiểu tôi, hiểu cho khả năng và hoàn cảnh của tôi. Tôi không cảm thấy mình đang một mình, tôi có một nguồn sức mạnh lớn lao, bạn tôi, giáo viên tôi, và gia đình tôi đang dõi theo từng bước tôi đi. Chẳng biết từ bao giờ tôi đã yêu cuộc sống và con người nơi đây tha thiết…

….

1 năm rưỡi đã qua đi, tiếng Anh của tôi đã cải thiện nhiều và tôi cũng có nhiều mối quan hệ bên ngoài hơn. Tôi xin đi làm thêm để có tiền tiêu xài và để tiết kiệm một ít. Tôi cảm thấy mình đã trưởng thành lên rất nhiều và tôi yêu thích cuộc sống hiện tại của mình vô cùng. Cuối tuần rảnh rỗi tôi hẹn bạn đi shopping hay nấu ăn ở nhà một người nào đó. Tôi gọi điện về nhà thường xuyên. Tôi bận rộn ngày đêm với tấn bài vở và những hoạch định tương lai. Tôi cảm thấy cuộc sống của mình thực sự có ý nghĩa. Tôi biết còn nhiều trải nghiệm trước mắt tôi phải đi qua, còn nhiều thứ chông gai thử thách đang chờ tôi phía trước. Tôi mong được trải nghiệm và tích lũy kinh nghiệm. Cuộc sống muôn màu vạn dạng và tôi muốn được nếm đủ mùi vị của cuộc sống này. Tôi cám ơn ba mẹ đã cho tôi cuộc sống này, tôi biết ơn vì may mắn hơn nhiều người có cơ hội để học hành và làm việc ở một môi trường tốt hơn hiện nay. Tôi muốn chia sẻ với những người bạn đến sau rằng, kinh nghiệm lớn nhất của tôi là: phải cố gắng hết sức dù bạn đang ở bất cứ đâu. Hãy là một phần của môi trường bạn đang sống, đừng tách rời nó, học cách yêu nó thay vì bắt nó phải yêu bạn.

Cuối cùng xin cảm ơn bạn đã đọc những dòng chia sẻ của tôi. Tôi chúc cho các bạn luôn vững vàng và thành công trên con đường du học mà các bạn đã chọn.

                                                                                               

Thanh Thanh Quach

St Clair College ‘09

Windsor, ON, Canada

(AUS)(+61)450321235
(VN)0909809115