Bạn là một cô gái may mắn
Được viết bởi Set Education.
Đăng ngày 03/03/2010.
Đăng trong Giải trí.
Lượt xem : 5110
Gửi Email bài này
Để dễ hình dung vì sao tôi lại nói như vậy, thì giả sử thời điểm ra đời của bạn là năm 1880- 1890 trở về trước, thay vì 1980- 1990 như bây giờ, đây sẽ là cuộc sống của bạn.
- Từ khi bạn còn là một bé gái mặc quần chưa gọn, người ta đã ra rả không biết mệt mỏi vào tai bạn: con gái thì thế này, con gái thì thế nọ, con gái phải, con gái không được… Bạn không phải học chữ, không phải vui chơi, không phải mơ mộng, không cần sữa, bút màu và búp bê, chỉ có một thứ bạn phải làm: công việc, công việc và công việc, nhà cửa, em út và đồng áng. Trên ba tuổi, bạn đã là một “trợ lý” của mẹ bạn.
Siêng năng (nghĩa là làm nhoay nhoáy, luôn chân luôn tay). Ít nói (nghĩa là câm mồm lại, con kia). Không đòi hỏi. Chịu đựng. Nhẫn nhục. Nhường nhịn. Hy sinh (hãy nhớ đến cái Tý trong truyện Tắt đèn của Ngô Tất Tố, Thúy Kiều của Nguyễn Du). Đó là công việc, quyền lợi và nghĩa vụ của một bé gái trong gia đình. - Và họ không ngừng nghỉ nhào nặn bạn vào khuôn phép. Khuôn phép cho đàn bà là một phạm trù rất rộng lớn, nó bao trùm lên toàn bộ cuộc đời bạn và đủ chi tiết để áp dụng, đi vào mọi hoạt động dù là nhỏ nhặt nhất, cá nhân nhất, vô nghĩa nhất của bạn.
Khi ngủ, nếu bạn nằm ngửa, bạn là thứ con gái mất nết. Khi ngồi, nếu bạn ngồi chắn trước mặt một thằng con trai, bạn là thứ con gái vô ý vô tứ. Khi cười, nếu bạn cười thành tiếng và hở răng, bạn là thứ con gái chẳng ra gì, trước sau cũng hỏng “con gái chưa nói đã cười, chưa đi đã chạy là người vô duyên”.
Khi đi, nếu bạn đi nhanh, bạn là thứ không đáng lấy làm vợ (em không dám đi mau/ sợ chàng chê hấp tấp/ số gian nan không giàu– Nguyễn Nhược Pháp), nếu bạn đi chậm, bạn là thứ lười biếng. Khi bạn được đám đàn ông con trai ngưỡng mộ, bạn là thứ hư thân. Còn bạn chủ động? Ôi trời! Bạn là Thị Mầu, bốn ngàn năm còn bị chê cười chửi rủa (“Con gái mà ghẹo con trai/ thì hai cái vú như hai quả dừa”).
Nếu bạn đói, bạn phải ăn ít thôi và thật nhỏ nhẻ (nam thực như hổ, nữ thực như miêu). Nếu bạn buồn ngủ, bạn không nên chợp mắt ban ngày và ngủ đẫy giấc ban đêm, cốt yếu nữa là không được ngáp. Nếu bạn vui, bạn không được cười thành tiếng. Nếu bạn buồn, bạn không được mặt ủ mày chau. Nếu bạn tức giận? Bạn làm gì có cái quyền đó! - Về ngoại hình, nếu da bạn trắng, mặt bạn mỏng, bạn là dạng yểu mệnh. Nếu da bạn đen, mặt bạn dày, thì là hạng cục súc. Nếu môi bạn thâm, bạn là thứ đàn bà thâm hiểm, nghiệt ngã. Nếu môi bạn đỏ như thoa son, lại thêm má hồng phơn phớt hoa đào, bạn là loại đàn bà phong tình, đưa chồng cửa trước rước trai cửa sau. Nếu gò má bạn thấp, bạn là con đần; nếu gò má bạn cao, bạn là loại đàn bà sát chồng khắc con, các bà mẹ tối kỵ rước của ấy về cho con trai họ. Nếu mắt bạn buồn, miệng bạn nhỏ, bạn sẽ hay tơ tưởng. Nếu mắt bạn sáng và long lanh, bạn là thứ liếc trai có nghề, không có khả năng chung thủy v.v.
Tóm lại, nếu bạn xấu thì bạn không phải là tướng vượng phu ích tử, phúc lộc dồi dào. Nếu bạn đẹp thì bạn đã mang mầm mống dâm loạn, đĩ thõa trong mình. Phải có một tỷ lệ pha trộn hoàn hảo, huyền bí nào đó giữa các số đo và sắc độ thì mới có thể làm vừa ý mọi người, mới được công nhận là “tạm được”, là “không đến nỗi” (chứ không phải là “đẹp” nhé – không ai muốn làm hỏng bạn vì những ý thức kiểu như vậy). - Cho nên, sự trừng phạt kinh khủng nhất của một người con gái mà người ta thường xuyên mang ra răn đe dọa dẫm bạn là “chả ma nào nó rước”. Còn khi bạn có chồng, thì sự trừng phạt kinh khủng nhất, thảm họa của cuộc đời bạn, nỗi lo canh cánh đêm ngày của bạn là bị chồng bỏ. Cứ như người đàn ông là chất bảo quản và bạn là thứ hàng dễ ôi thiu. Không có họ, bạn là đồ vứt đi, vừa đáng khinh vừa đáng thương hại.
- Bạn có bổn phận phải có chồng trước năm 18 tuổi, nhưng bạn không có bổn phận phải yêu. Cha bạn sẽ quyết định rồi đây ai sẽ là người đàn ông ăn đời ở kiếp với bạn (rất có thể anh ấy mới lên ba thò lò mũi xanh, hoặc một ông già lụ khụ sắp xuống lỗ. Bạn có thể là người vợ đầu tiên hoặc là người vợ thứ N). Nếu bạn chống lại sự sắp đặt hôn nhân? Bạn đã mắc vào tội đại bất hiếu, “cướp công cha mẹ”.
Nếu bạn may mắn có được người chồng hợp ý, thì bạn không được tỏ ra là bạn yêu chồng, mê chồng, chồng bạn cũng không được tỏ ra yêu vợ, mê vợ. Như thế là dung tục, dâm đãng.
Nếu chồng bạn đánh bạn thì anh ta là người có chí khí. Nếu anh ta đánh mà bạn phản kháng, thì bạn là thứ “gà mái biết gáy”, cần phải trừng trị, bêu riếu và đuổi về nhà mẹ đẻ. Nếu anh ta có nhân tình và đi ả đầu, thì đó là chuyện đương nhiên “Trai năm thê bảy thiếp/ gái chính chuyên thờ chồng”. - Bạn có nghĩa vụ phải dốt nát. Nếu bẩm sinh trời không cho bạn dốt nát (hay bạn lỡ sinh ra trong một gia đình khiến bạn không thể dốt nát) thì bạn phải giả vờ có nó. Đến mức độ nào ư? Hoàn hảo nhất là dốt hơn chồng bạn và tất cả những người liên quan đến anh ta (gia đình, họ tộc, bạn bè).
Cứ lấy độ dốt của anh ta nhân hai lên thì đó là độ dốt bạn phải có. Bạn làm như vậy không phải để được chồng yêu (đừng có mơ) mà chỉ để anh ta không thấy khó chịu vì bạn. Quan trọng nhất là để cho anh ta được tự hào về mình và nở mặt với người ngoài: anh ta đã cưới được một cô vợ kém hơn anh ta, anh ta đã thành công (!).
Nếu chẳng may bạn có đầu óc, trí não, tài năng và khí phách? Bạn sẽ nghiến răng như Hồ Xuân Hương “Giá đây đổi phận làm trai được/ Thì sự anh hùng há bấy nhiêu”. Không sinh ra làm đàn ông thì không có cửa. - Bạn có bổn phận bắt buộc phải có con. Nếu chồng bạn vô sinh, bạn không được cảm thấy buồn và bất hạnh, cả hai sẽ đi xin con nuôi sau khi anh ta đã thử tìm cách có con với nhiều người đàn bà khác mà không thành.
Nếu người không thể có con là bạn, bạn bị chồng và gia đình chồng đá ra đường, “cây không trái, gái không con”, cây không trái thì chặt, gái không con thì bỏ. Hoặc bị buộc phải bưng trầu cau đi hỏi (một hay nhiều) vợ bé cho chồng. Và bạn sẽ lấy làm vinh dự được nuôi dạy những đứa con của chồng và vợ bé, sau khi chết bạn để lại toàn bộ của cải cho chúng và bù lại, chúng sẽ cho bạn một bát hương trên bàn thờ tổ tiên nhà chúng.
Nếu bạn có con và toàn là con trai nối dõi tông đường, thì đấy là công của chồng bạn, nhưng sinh con một bề là bạn dở. Nếu sinh toàn gái, thì đấy là lỗi của bạn, đồ đàn bà không biết đẻ, chồng bạn sẽ thả con gà đang nhốt trong lồng ra và bạn bị cho nhịn đói.
Và chỉ với việc không có con trai nối dõi tông đường, họ đã có đầy đủ lý do, chứng cứ để buộc bạn phải đi cưới vợ bé cho chồng và nuôi nấng chăm sóc mẹ con cô ta trong suốt thời gian cô ta ở cữ, nếu cô ta đẻ con trai (bạn rơi thẳng một mạch từ vai trò vợ cả xuống thân phận con hầu). Nếu bạn tuân theo, bạn là người đàn bà bình thường. Nếu bạn chống lại, bạn bị chê cười nhiếc móc, đánh đập, đuổi ra ở một cái lều xa xa ở cuối góc vườn.
Ngoài ra, bạn sẽ đẻ mãi, đẻ liên tục (mỗi năm một đứa hoặc hơn) cho đến hết trứng thì thôi, bất kể bạn có muốn hay không, bất kể điều kiện kinh tế, sức khỏe của bạn thế nào, vì bạn không có cách nào ngăn không để mình mang thai. Không có thuốc tránh thai lẫn bao cao su và kế hoạch hóa gia đình vào thời ấy.
….(Lược trích Tạp chí Người đẹp – TG: Anh Minh)
Và cuối cùng, xin chúc mừng các chị em nhân ngày Phụ Nữ 8.3. Hãy xem ngày này là món quà đền bù cho những bất công (nếu có) của các bạn.